Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

Hồi Tưởng Mẹ

Thơ : Hồi Tưởng Mẹ
Tác giả : VTV 
Tên gọi khác : Trần Thu Hoài.

Hồi Tưởng Mẹ

Đêm không ngủ Con thao thức làm Thơ

Viết về Mẹ - về cuộc đời gian khổ
Viết về Mẹ - những tháng ngày trăn trở
Những nỗi niềm Mẹ ghánh nặng bờ vai.

Chỉ có Mẹ - Sẽ không thể một ai
Thay thế được tình thương con biển cả.
Lòng Mẹ đó dạt dào con sóng ngã
Cứ bồng bềnh lướt nhẹ bóng thuyền xa.

Mẹ ơi mẹ - Con nhớ tuổi thơ qua
Nhớ bàn tay Mẹ đan tà áo ấm
Tuổi ngây thơ - những bước chân còn chậm
Bước vào đời - Mẹ nói " phải học chăm"

Rồi lớn lên - Con vẫn mãi âm thầm
Được cắp Sách tới Trường cùng bè bạn.
Được cầm Bút viết Bài khi Thầy soạn
Tuổi thơ nào chẳng có những niềm vui.

Nhưng tủi phận - cho cuộc đời - Mẹ ơi
Con không thể đến trường như Mẹ muốn
Cuộc đời này trăm lần vương phiền muộn
Nỗi đọa đày với gánh nặng bon chen.

Con bước chân lưu lạc chốn bụi trần
Sống một thuở không ngại ngần sóng gió
Dù cơn mưa hay dù trời giông tố
Quản ngại gì- khi biết Mẹ còn Lo.

Con lớn lên - Mẹ dần yếu - ốm o
Những bệnh vặt tuy Mẹ cho là nhỏ
Nhưng trong lòng Con đau quằn quại đó
Nước mắt ròng cứ tuôn lệ mặn môi.

Những tháng ngày bươn trải sống chơi vơi
Giữa phồn hoa - Đô thành hay Hà Nội
Hồ Chí Minh đẹp thay tên người gọi
Con vật mình bán sức để nuôi thân.

Mẹ có biết - mòn mỏi những bước chân?
Con đã nản - nhưng chưa lần tuyệt vọng
Vì con biết Mẹ luôn bên con -Cõng
Nên nhẹ lòng con lắm - Mẹ biết không?

Những tuổi thơ ngày tháng mãi duổi dong
Và đã lãng - quên vào trong mùa cũ
Ngày ấu thơ Mẹ vẫn thường nhắn nhủ
Dẫu cuộc đời có gian khổ - đừng lo.

Tương lai Mẹ ghánh nặng vẫn quanh co
Vẫn tủi phận cho lòng người làm Mẹ
Khi con lớn mà tâm hồn còn Bé
Non nớt hoài - cần che chở Mẹ ơi.

Con bước đi xây dựng một cuộc đời
Một hạnh phúc mà bao người vẫn có.
Nhưng Mẹ ơi - con muốn được bày tỏ
Những nỗi niềm và khát vọng tình yêu.

Con thấy mình số phận cứ hẩm hiu
Chẳng làm được bổn phận người làm Vợ
Hạnh phúc như con - chỉ là một Chủ Nợ
Cứ nặng hoài với tâm sự riêng mang.

Và đôi khi con sợ nó vỡ tan
Chẳng lành được cho dù mang hàn gắn
Sẽ vỡ mảnh nhỏ nhen và vụn vặn
Phải thế nào con được hạnh phúc đây?

Mẹ ơi mẹ - Mẹ có biết - có hay?
Con muốn được về gối vòng tay Mẹ
Được tâm sự - khóc ròng cho rơi lệ
Được dỗi hờn để Mẹ vỗ về con.


Mỗi một ngày - thân Mẹ lại héo hon
Cứ mỏi mòn bạc đầu theo năm tháng
Nếp nhăn kia hằn trên môi - trên chán
Bàn tay gầy - vẫn nắm chặt bàn tay.

Đêm không ngủ - Khóe mắt con lại cay
Nhớ về những tuổi thơ đầy sóng gió
Nhớ về Mẹ - Mái tranh nghèo gian khổ
Nhớ những gì tất cả -Mẹ có hay.?

Mẹ ơi Mẹ - Chỉ xin nhớ điều này
Dù có phải chịu đọa đày - khuôn khổ
Vẫn bên Mẹ - để được nghe dành dỗ

Vẫn mỉm cười - để được ấm lời Ru.

Mẹ sẽ là như cơn gió mùa Thu
Như lá rừng vi vu trong khoảng lặng
Con sẽ nhớ những ngày mưa ngày nắng
Nói thì thầm lời yêu mến -Mẹ ơi.

Dù nơi xa con xin Mẹ mỉm cười
Như ánh nắng hòa màu trời biển lửa
Con yêu Mẹ - Yêu từ thời ăn sữa
Đến sau này - đến hết cuộc đời con.

Đêm không ngủ - con viết hồi tưởng Mẹ
Nhớ thuở nào - Con bé - nhớ lắm thay








Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012


Tình Đầu
Thơ: Trần Thu Hoài
________________

Sao anh cứ muốn buông tay…
Để cho em lệ đắng cay ngập lòng
Sao anh chẳng chút nhớ mong…
Cứ dửng dưng để má hồng nhạt phai

Chuyện hôm nay – chớ để mai
Chỉ chờ anh đến dãi bày em nghe
Để tim em được chở che
Để mình an ủi vỗ về cho nhau.

 Sao anh cứ để em đau..
Dày vò nỗi nhớ hằn sâu góc buồn
Sao anh để lệ em tuôn..
Gạt đi nước mắt suối nguồn về đâu…

Hay là ta chẳng hợp nhau…
Nên anh lặng lẽ bỏ sầu cho em
Lại về với những bóng đêm
Ôm tình khờ dại để quên một người.

Anh cho em những nụ cười
Để em biết được một người yêu em
Những khi hờn dỗi trong đêm
Chẳng ai san sẻ nỗi niềm cho nhau.

Tình đầu thật lắm thương đau
Reo vào trong dạ nỗi sầu không tên.
Có những lúc thật ấm êm
Nhưng cũng có lúc lệ hoen mi trào.

Lời yêu – anh gửi ngọt ngào
Lời em chất chứa với bao ngại ngùng
Vẫn mong nhịp bước chân chung
Vượt bao trăn trở ta cùng sánh vai.

Hạnh phúc còn ở tương lai
Đợi chờ vẫn ở ngày mai hẹn về.
Để nối tiếp những câu thề
Xin anh đừng để em đê mê sầu.

Đường đời khó nhọc bể dâu.
Mộng lòng khắc khoải tình đầu thê lương
Chẳng mong trái đắng lụy vương
Chờ em Anh nhé  …chung đường ngày sau.
2011/12/24

Con Nhớ Lắm _Tình Mẹ

Thơ Trần Thu Hoài
____________________


Con nhớ lắm tháng ngày thơ ấu
Những ghánh hàng Mẹ dạo chợ khuya
Giọt mồ hôi mẹ chảy đầm đìa
Bờ vai mẹ oằn bao gian khổ.

Con nhớ lắm cánh đồng lúa trổ
Ngát thơm lừng hương lúa mới đưa.
Mẹ vất vả chăm bẵm ban trưa
Hạt thóc vàng bàn tay Mẹ đó.

Con nhớ lắm tháng ngày mưa gió
Mẹ một mình bươn trải qua sông
Vớt nhánh Bèo xanh mướt ngoài đồng
Hay những cọng Muống còn non mởn

Con nhớ lắm những chiều đùa giỡn
Khúc khích cười khi Mẹ cứ trêu
Con ngập ngừng và nói tiếng yêu.
Rồi chạy đến ôm trầm lấy Mẹ..

Con nhớ lắm những dòng suối Lệ
Mẹ nghẹn ngào khi thấy đứa con
Nhớ bước chân Mẹ đã chai mòn
Bàn tay gầy nâng con khi ngã.

Và con nhớ bát canh rau Má.
Nhớ món Cà với Cá kho tương
Xôi gấc đỏ Mẹ chộn với đường.
Và những món rau hường láo nháo.

Con nhớ lắm trời đông mùa Táo
Mẹ vin cành hái trái cho con
Chiếc gai nhỏ làm loang máu son
Mẹ nói rằng – Thôi không vặt nữa.

Con không nhớ mùi hương vị sữa
Khi trào đời Mẹ đã nuôi con
Bởi khi đó còn giấc mộng tròn
Nên cảm nhận con còn non nớt.

Con nhó lắm mùa mưa bất chợt
Mái tranh nghèo hắt dột liên miên
Cảnh hoang tàn mái lá che nghiêng.
Cùng cơn bão – nỗi niềm của Mẹ.

Con nhớ lắm những ngày thơ bé
Kỷ niệm về trong nỗi nhớ xa
Và tất cả chưa thể phai nhòa
Theo dòng đời còn chưa bôi xóa.